Ngôn Tình, Truyện Sắc, Thịt Văn, Cao H, Hắc Ám Sâm Lâm: 65 Chương. 550,707 lượt đọc. Thầy Giáo Mau Làm Em Full. Ngôn Tình Nhuyễn Đường Đường: 88 Chương. 165,677 lượt đọc. Câu Dẫn Bạn Trai Của Bạn Thân - 3s
Cái đánh này chính là trừng phạt, không có bất kỳ ý vị ái muội nào. Bàn tay to không chút lưu tình đánh vào mông cô, một bên đánh một bên dạy dỗ: "Dám giơ nấm đấm này! hay truyện ngôn tình một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.
Đánh giá: 9.1/10 từ 10 lượt. Hứa Gia Khánh bị tai nạn mà biến mất khiến cho gia đình anh rất hoảng loạn, không biết anh còn sống hay đã chết. Từ ngày xảy ra chuyện đó, anh luôn sống trong một giấc mơ của cô gái có tên là Trương Thiên Ân. Anh không biết tại sao mình có
Đường Vực kéo người vào trong lòng, cười đáp: "Được, vậy em làm bà chủ đi." Hiện thực quy tắc tàn khốc, giấc mộng và lý tưởng mà em muốn, tôi đều cố gắng cho em. Tổng tài bá đạo tam quan bị chó ăn x Tiểu phú bà vĩnh viễn cố ý đối phó với tổng tài bá đạo
Truyện tâm lý xã hội. Tập 01 Vợ Câm Chiều Chồng. 0 phần Đã nghe: 27. Sinh Con Vắng Chồng. 0 phần Đã nghe: 88. Tập 04 Nuôi Nhân Tình. 0 phần Đã nghe: 139. Lạ Giường. 0 phần Đã nghe: 174.
gKBvRP. ======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại ========Thể loại Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc 1v1Dặn dò ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khăn giấy mà phải cầm theo xô...để mà hứng máu. *nhếch mép*Tâm sự ai đọc "Lây em làm điểm tâm" rồi thì chắc cũng nhận ra, nam chính bộ "Mộng dục" này chính là anh trai nữ9 + bạn học của nam9 bộ ngán ngẩm cái cảnh gia đình lừa dối nhauCô muốn chạy trốn khỏi thực tạiCô giãy giụa muốn bùng cháyCô muốn buông tha bản thân một lầnAi ngờ cô lại rơi vào tay hắn!Hắn không phải là người cô có thể động xong rồi!!!
Diệp Linh nghe vậy liền chu môi ai oán nhìn về phía anh, cuối cùng thấy anh không có dấu hiệu sẽ thay đổi ý định cô liền nhăn nhăn mũi, lần này thật hết cách rồi. Diệp Linh chậm rãi đưa tay về chiếc quần ngắn, xấu hổ thì xấu hổ nhưng lần này cô đã phạm phải giới hạn cuối cùng của anh hai rồi, Diệp Linh gò mà đỏ ửng, cô cúi người kéo quần xuống đến đầu gối chỉ để lại một chiếc quần lót mỏng, sau đó cuộn chiếc váy hướng lên đến thắt lưng. Diệp Hoa hạ giọng nói “Còn sót lại quần lót, mau cởi” Diệp Linh xấu hổ, cả người run nhẹ, cánh tay nhỏ nhắn từ từ hạ xuống rồi nhanh chóng cởi nốt chiếc quần lót. Lập tức một bờ mông trắng mịn hiện ra trước mặt Diệp Hoa, kết hầu của hắn không khỏi liên tục di chuyển. “Eo hạ thấp, mông nhấc cao lên” Thân hình của Diệp Linh kề sát bàn trà, mông thì hướng lên trời vểnh thật cao, cô cảm thấy cái mông của mình tựa như tế phẩm, trắng ngần trần trụi, ở trong không khí đợi chờ vận mệnh bi thảm của nó. Có vẻ hơi mỏi chân, cô liền quỵ xuống dáng vẻ lại càng đàng thương. Chỉ là, cái người hành hình kia cũng không cảm thấy được cô đáng thương, nháy mắt liền giơ cánh tay lên rồi dùng sức đánh mấy cái vài mông của cô, phát ra tiếng ba,ba’. Diệp Linh liền ngây ngẩn cả người, chờ đến khi phản ứng lại được thì cảm thụ đầu tiên không phải đau rát mà là xấu hổ khó diễn tả bằng lời. Không đợi cô thư giãn, Diệp Hoa không do dự tiếp tục Ba’ một tiếng dừng ở đôi tròn mịn run rẩy kia, để lại một vệt ứ hồng. Diệp Linh A’ lên một tiếng, cắn chặt răng chịu đựng, cứ như vậy đến khi Diệp Linh đau đến nước mắt viền quanh mi “Đừng, đừng đánh chỗ ấy, đau quá!” Cô không dám quay người, nhỏ giọng than thở kêu lên. Diệp Hoa trong thời gian này phạt người tuyệt đối không nương tay, chỉ sau chốc lát cái mông nhỏ của cô chính là một đồi núi đỏ au. Diệp Linh khóc nức nở, cánh tay trắng nõn nhỏ bé bên cạnh chần chờ nghĩ cách xoa xoa nơi bị đánh, nhưng cô cũng không dám làm liều, bình thường anh hai rất yêu thương cô nhưng lúc trừng phạt anh hai lại như biến thành một người khác vậy, cả hơi thở và gương mặt đều thập phần tàn nhẫn. Sau một hồi, Diệp Hoa liền dừng tay lại, chạm lên hai luồng thịt đỏ đáng thương, cảm nhận nhiệt độ nóng hổi, nhìn cô gái khóc đến giống như đứa trẻ nhỏ, đoán rằng đã rất đau, hắn nhìn cô giọng nói hết sức lạnh nhạt “Biết lỗi chưa?” Diệp Linh sụt sịt, quay về phía anh đầu nhỏ khẽ gật. “Em biết lỗi rồi…” “Lỗi gì?” Cô nức nở “Trốn học đi làm thêm” Cô nghĩ vậy nhưng trong lòng không khỏi thầm nhủ, chẳng lẽ anh không trốn học sao? Nghĩ là vậy chứ cho cô thêm mười lá gan mập cô cũng không dám nói ra. Diệp Hoa nhìn thấy cô khóc ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt ghi rõ hai từ ủy khuất, hắn buồn cười hỏi “Lần sau còn dám tái phạm không?” “Không dám” Lần này Diệp Hoa thật sự thỏa mãn, hắn khẽ gật đầu kêu cô đi tắm. Sau khi tắm xong, Diệp Hoa liền kêu cô nằm lên giường giúp cô bôi thuốc. Thuốc mỡ mịn màng, mát rượi, một lúc sau Diệp Linh hồi tưởng lại, quay đầu nhỏ sang hắn “Tại sao anh lại đánh mông em? Mà không phải chỗ khác?” “Em hỏi làm gì? Chẳng lẽ còn muốn bị đánh sao!” Đối với vấn đề này Diệp Hoa trực tiếp liền lảng tránh, hắn cũng không thể nói mông cô bé xúc cảm thật không tồi làm hắn không nhịn được mà bàn tay cá mặn rơi xuống đi. Nếu đám tiểu đệ của hắn mà biết chắc chắn không khỏi sì mũi khinh thường, lão đại à liêm sỉ của anh đâu mất rồi đến cả em gái mà cũng chiếm tiện nghi. Rõ ràng câu trả lời của anh làm cô bất mãn, Diệp Linh liền chu môi, quay đầu không thèm để ý tới anh. Buổi tối, đến khi ăn cơm Diệp Linh cũng không thèm nói chuyện với anh, chỉ chăm chú quét sạch bữa ăn trên bàn cho bõ tức. Cuối cùng nhìn lên đồng hồ, đã hơn bảy giờ cô liền vội vàng chạy lên tầng rồi phi một mạch xuống tầng, nhanh chóng mở cửa định rời khỏi đây. Chưa kịp rời đi thì bị một cánh tay kéo lại “Nhóc con, em định đi đâu!” Diệp Linh rụt tay lại, cong cong môi “Em muốn đi anh quản được sao?” Sắc mặt Diệp Hoa liền biến đổi, nhóc con này vẫn còn giận hắn “Anh là anh trai tất nhiên là phải quản rồi” “Được rồi, hôm nay em có khóa học vũ đạo nên phải đi” Nghe vậy Diệp Hoa liền gật đầu “Vậy đi đi” Hắn dừng lại, nhớ ra chuyện gì đó, đôi lông mày sắc bén nhíu lại thật sâu, giọng nói thập phần đáng sợ “Nhớ phải về trước chín giờ tối, đặc biệt không được đi đến khu vực phía Nam thành phố, nghe rõ chưa?” Diệp Linh hừ hừ một tiếng “Biết rồi” sau đó nhanh chóng rời khỏi đây. Nhìn bóng lưng Diệp Linh rời đi, thật lâu hắn mới phản ứng. Lúc này hắn vậy mà quên mất, từ khi nào mình có cảm xúc vậy? Nhưng lại làm hắn thất vọng, hắn vừa vui vừng thì mười ba ma đầu liền cắn xé. Diệp Hoa không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ đối với Diệp Linh hắn mới sinh ra cảm xúc hay sao? Chuyện này có chút quái lạ đi. Đang lúc lâm vào suy nghĩ thì một thanh âm xuất hiện nhưng lần này không phải thanh âm lạnh lùng của máy móc mà là thanh âm hết sức u ám “Bingo! Khặc khặc, chủ nhân người không tồi đâu” Câu nói vừa dứt, sau lưng hắn liền cảm thấy một trận đau nhói, cảm giác như có thứ gì muốn nhảy ra khỏi lưng. Nhưng rất nhanh liền bị mười ba ma đầu cắn nuốt, trước mặt Diệp Hoa đám khói liền ngưng tụ, chỉ sau vài giây một gương mờ mịt liền xuất hiện. Một gương mặt quỷ hết sức kinh dị, nó đang cười hắc hắc nhìn hắn, chỉ là gương mặt này đối với Diệp Hoa lại hết sức quen thuộc, đây chẳng phải mặt quỷ sau lưng hắn sao. Đối với một màn trước mặt, Diệp Hoa không hề biểu lộ sợ hãi, hắn nhíu mày nhìn mặt quỷ lơ lửng trên không, giọng nói hờ hững “Ngươi là ai? Tại sao lại ở bên trong cơ thể của tôi?” Mặt quỷ bay lượn một vòng xung quanh Diệp Hoa, sau đó dừng lại híp lại đôi mở há rộng chiếc mồm máu “Tôi là ai sao? Điều này chủ nhân chắc chắn đã sớm đoán ra được đi”
Ngay khi Uất Trì Ảnh Quân vừa trở về Bán Hải, Tống Phù Ngọc tự biết thân phận, lập tức quỳ dưới chân của anh, luôn miệng xin tha tội." Lão đại, thuộc hạ sai rồi. "" Vậy có biết bản thân sai ở đâu không? " Uất Trì Ảnh Quân ngồi trên ghế, tựa như một bậc đế vương cao ngạo ngồi trên ngai vàng, đôi mắt sâu thẳm đến mức Tống Phù Ngọc toát mồ hôi." Quy tắc của Hoàng Long là không được sử dụng chất kích thích, thuộc hạ... thuộc hạ không nên biết pháp phạm pháp. " Tống Phù Ngọc vừa nói vừa run rẩy. Cô ta trộm nhìn lên Uất Trì Ảnh Quân, lại thấy anh đang trừng mắt nhìn mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như dao. Ngay lập tức, Tống Phù Ngọc phải cúi mặt xuống, không dám nhìn tiếp. Gương mặt cô ta lúc này gần như đã trắng Trì Ảnh Quân tựa người vào ghế, nhìn những người còn lại trong phòng. Gương mặt anh trở nên điềm đạm hẳn, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn còn đó, cất giọng sắc lạnh" Nếu đã nhớ quy tắc của Hoàng Long, vậy có còn nhớ hình phạt không? " Uất Trì Ảnh Quân vừa nói dứt, ngay cả Bạch Lang lẫn Hắc Lang đều lạnh sóng Long có rất nhiều hình phạt dành cho những người làm sai. Hình phạt dành cho những người biết pháp phạm pháp như Tống Phù Ngọc chính là bị đánh bằng roi. Hình phạt này có thể xem là nhẹ nếu như so với bị đem vào nhà lao tại Bán Hải. Đó là nơi chỉ thấy người vào nhưng không thấy ra, là nơi có rất nhiều loại cực hình dùng để tra hỏi và xử lý những kẻ bất Người đâu, mang roi ra đây. " * Uất Trì Ảnh Quân vừa cất tiếng, thuộc hạ của anh liền mang ra một cây roi và đưa nó tận tay nhìn, đây chỉ là một roi quất bình thường, nhưng nếu như không nhìn kỹ sẽ không thấy chiếc roi có thêm những miếng kẽm bên trong. Không cần nói cũng biết, nếu đánh vào người sẽ đau đến mức nào." Lão đại, để thuộc hạ làm thay Người. " Hắc Lang đứng cách đó không xa, liền tiến lên một bước rồi nói. Uất Trì Ảnh Quân không đáp lại, thay vào đó là cái gật đầu đồng ý cùng với ánh mắt sắc lạnh nhìn Tống Phù Ngọc. Để Hắc Lang ra tay, ít ra cô ta sẽ đỡ đau lòng một đợt Hắc Lang đánh vào người Tống Phù Ngọc, cô ta đều hít một hơi thật sâu, đôi vai run rẩy nhưng miệng không dám bật ra bất cứ lời than trách nào. Đến roi thứ mười, Tống Phù Ngọc không còn sức lực để đứng dậy, hai mắt đều hoa lên. Sau khi buổi trừng phạt kết thúc, Uất Trì Ảnh Quân chẳng tỏ ra chút tiếc thương nào mà lập tức rời đi, bỏ lại Tống Phù Ngọc với thương tích đầy đó, sau khi Tống Phù Ngọc tự mình xử lý vết thương trong phòng, bên ngoài liền có tiếng gõ cửa. Cô ta chậm chạp, mang theo thương tích ra xem là kẻ nào. Cách một cánh cửa, Tống Phù Ngọc không ngừng hy vọng người tìm cô lúc này là Uất Trì Ảnh Quân. Khi cánh cửa mở ra, mặt cô ta tràn đầy thất vọng " Anh đến đây làm gì? "*" Đưa cô trứng gà để lăn mặt. " * Đúng là từ lúc nhận cú tát như trời giáng của Trần Điềm Điềm, mặt Tống Phù Ngọc vẫn chưa hết sưng. Tống Phù Ngọc nhận lấy trứng gà của Bạch Lang rồi bước trở lại vào phòng, Bạch Lang liền bước theo Phù Ngọc thản nhiên ngồi trên giường, để mặc Bạch Lang đứng đối diện mình. Nhìn Tống Phù Ngọc lăn trứng gà trên mặt, Bạch Lang có chút xót xa. Sau cùng vì không khống chế được mà hỏi" Có đau không? "Mười hai năm cùng nhau vào sinh ra tử, tuy không có tình cảm nam nữ nhưng ít ra vẫn còn tình anh em.*" Anh thử bị đánh giống tôi xem có đau không? Trần Điềm Điềm đó sao lại ra tay nặng như vậy chứ? Cả Cố Hiểu Khê đó nữa, tôi nhất định sẽ trả thù. " * Tống Phù Ngọc vừa nói, ánh mắt cô ta đã không giấu được sự oán hận. Nếu không phải tại Cố Hiểu Khê, cô ta đã không bị phạt roi cũng không bị Uất Trì Ảnh Quân chán ghét như hiện Lang biết rõ Tống Phù Ngọc yêu Uất Trì Ảnh Quân như thế nào. Vậy nên suốt mấy năm nay cô ta luôn tìm cách đuổi những người phụ nữ liên tục ve vãn bên Uất Trì Ảnh Quân. Đối với cô ta, Uất Trì Ảnh Quân chỉ có thể là của riêng Tống Phù Ngọc, dù cô ta không có được thì những kẻ khác càng không. Nhưng lần này, Bạch Lang không thể không nhắc nhở cô ta.*" Phù Ngọc, tôi muốn nhắc nhở cô mau từ bỏ ý định đó đi. Tôi nghe nói trước khi chúng ta trở về, lão đại đã cho Hắc Lang đi điều tra về Cố đại tiểu thư đó. " *Bạch Lang biết rõ chuyện này khác lạ đến dường nào. Xưa nay Uất Trì Ảnh Quân ít khi cho điều tra về nữ nhân, thậm chí là chưa từng có. Uất Trì Ảnh Quân ít khi có hứng thú với nữ sắc, nữ nhân ở bên cạnh anh cũng không quá ba ngày đã làm anh chán ghét.*" Ngài ấy có hứng thú với Cố Hiểu Khê? " *Tống Phù Ngọc nhăn mặt khó chịu. Tại sao? Tống Phù Ngọc chỉ không hiểu tại sao nữ nhân nào cũng có thể ở bên cạnh Uất Trì Ảnh Quân, ngoại trừ cô ta. Tống Phù Ngọc không thể chấp nhận được chuyện này. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Cố Hiểu Khê cho người tát cô, nghĩ đến Uất Trì Ảnh Quân có hứng thú với Cố Hiểu Khê, trong lòng Tống Phù Ngọc như có có một cơn đại hồng thủy, liên tục càng quét trái tim cô ta. Tống Phù Ngọc siết chặt tay thành quyền, cô ta không chấp nhận chuyện này." Tôi không biết, nghe nói cô ấy trong buổi tiệc của nhà họ Thẩm đã ngang nhiên đá Thẩm tiểu thư xuống hồ bơi, vậy mà không ai trong buổi tiệc dám nhảy xuống cứu người. "*" Cô ta cũng lợi hại thật! " * Tống Phù Ngọc cười lên một tiếng đầy mỉa mai. Một nữ nhân có sức ảnh hưởng như vậy, chắc chắn là có người chống lưng." Đúng là rất lợi hại. "Bạch Lang cũng cảm thấy có chút ngưỡng mộ Cố Hiểu Khê. Một nữ nhân có thể làm nên những chuyện như vậy đúng là không tầm thường chút nào. Anh còn liên tục trầm trồ khen ngợi khiến Tống Phù Ngọc cảm thấy không vừa mắt chút nào." Anh ngưỡng mộ cô ta? "" Không... "Bạch Lang chưa kịp thanh minh cho bản thân đã bị Tống Phù Ngọc nhét trả trứng gà, liên tục đẩy anh ra khỏi phòng." Tôi không cần thứ này của anh nữa, mau đi đi. "Cửa phòng vừa định đóng sầm, Bạch Lang khó xử, liền lên tiếng." Cái này là lão đại kêu tôi mang qua cho cô. "Vừa nghe đến Uất Trì Ảnh Quân, Tống Phù Ngọc suýt không kiềm chế được mà hét ầm lên vì vui sướng. Anh cho Bạch Lang mang qua, nghĩa là trong lòng vẫn còn quan tâm đến cô ta. Để tránh Tống Phù Ngọc nghĩ nhiều, Bạch Lang lại lên tiếng nói thêm." Ngài ấy còn dặn cô, sau này bớt đi gây sự, tránh hậu quả như hôm nay. "
Văn án - Câu chuyện tình yêu của giáo sư phong độ ngời ngời, thành thục ổn trọng và nữ sinh trong sáng hoạt bát. . ... Thầy Lục… Đánh mông cô? Năm nay cô đã 18 tuổi rồi, đâu còn là cô bé 8 tuổi nữa. Domain Liên kết Bài viết liên quan Truyện ngôn tình phạt đánh mông Mộng Tình Hứa Gia Khánh bị tai nạn mà biến mất khiến cho gia đình anh rất hoảng loạn, không biết anh còn sống hay đã chết. Từ ngày xảy ra chuyện đó, anh luôn sống trong một giấc mơ của cô gái có tên là Trương T Xem thêm Chi Tiết
“Thưởng thức xong rồi sao? Thế nào? Vừa lòng sao? Cùng trước kia so càng thích cái nào?” Tiêu Vu Uyên dựa vào trong phòng duy nhất ghế Tố Tố thu hồi ánh mắt “Chỉ cần là lão công cấp, Tố Tố đều thích.” Dựa vào Tiêu Vu Uyên trên người, đôi tay ôm cổ hắn. Nàng thực hiểu biết hắn, đương nhiên cũng biết nói cái gì sẽ làm hắn cao hứng.“Đi chọn hai cái thích.” Tiêu Vu Uyên vừa lòng xoa bóp Trì Tố Tố ngực.“Đúng vậy, chủ nhân ~~” Trì Tố Tố cố ý nũng nịu trả lời, cuối cùng còn hướng Tiêu Vu Uyên vứt cái mị tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Tiêu Vu Uyên dưới thân côn ŧᏂịŧ nghe lời nhếch lên, trên mặt biểu tình lại không có phát sinh bất luận cái gì biến hóa.“Chủ nhân, nô chọn hảo.” Trì Tố Tố chọn chính là một cái nạm đá quý vòng cổ cùng một cây tán tiên, “Ngươi giúp nô mang lên, hảo sao?”Tiêu Vu Uyên tiếp nhận Trì Tố Tố đưa cho hắn đồ vật, nhìn thoáng qua “Bảo bối, đây chính là chính ngươi chọn, một hồi không cần xin tha.”Cấp Trì Tố Tố mang hảo vòng cổ sau, lôi kéo khấu ở vòng cổ thượng dây xích, “Chủ nhân lập quy củ khi, nô hẳn là như thế nào làm? Tố Tố hẳn là còn nhớ rõ đi”“Đúng vậy, nô biết” Trì Tố Tố quỳ gối Tiêu Vu Uyên dưới chân, cúi đầu.“Vậy trước cho ngươi nói một chút ở dạy dỗ thất quy củ” Tiêu Vu Uyên kéo khóa kéo tử, làm Trì Tố Tố quỳ đến cách hắn tiến chút.“Điều thứ nhất Ở dạy dỗ trong phòng nô trừ bỏ chủ nhân chuẩn bị quần áo không thể xuyên mặt khác quần áo;Điều thứ hai Ở dạy dỗ thất không có ở chủ nhân cho phép, nô chỉ có thể quỳ; này hai điều nô làm được sao?” Tiêu Vu Uyên lại kéo khóa kéo tử, Trì Tố Tố cũng theo dây xích đi phía trước bò hai bước.“Nô không có, thỉnh chủ nhân trừng phạt.” Trì Tố Tố quỳ quỳ rạp trên mặt Vu Uyên thực vừa lòng Trì Tố Tố phối hợp, sờ sờ nàng đầu lấy kỳ khen thưởng “Niệm ở nô là vi phạm lần đầu, cởi ra quần áo, phạt đánh năm tiên mông thế nào?”“Là, nô nghe chủ nhân.” Trì Tố Tố quỳ cởi ra quần áo, xoay người quỳ bò trên mặt đất thảm thượng, mông đối với Tiêu Vu Uyên “Thỉnh chủ nhân trừng phạt.”Tiêu Vu Uyên lôi kéo dây xích, “Quỳ hảo, mặt không cần dán trên mặt đất”“Bang…” Trì Tố Tố run rẩy một chút, mông truyền đến một trận rậm rạp đau, cố tình Tiêu Vu Uyên còn không ngừng sau này khóa kéo tử, thế cho nên nàng giống một con mã giống nhau ngẩng đầu bị đánh.“Bang… Bang…” So vừa mới còn muốn trọng hai tiên rơi xuống, Trì Tố Tố thiếu chút nữa quỳ không Vu Uyên huy tán tiên dừng ở Trì Tố Tố sưng đỏ trên mông, “Thế nào? Nô còn có thể sao?”Trì Tố Tố khẽ cắn môi “Có thể…”“Bang…” Nóng rát đau từ mông truyền tới thần kinh, Trì Tố Tố nhịn không được kêu ra tiếng tới “A ~~”“Quỳ hảo” Tiêu Vu Uyên lôi kéo dây xích, lại không có rơi xuống cuối cùng một roi. Trì Tố Tố quay đầu nhìn hắn nhắc nhở “Chủ nhân, còn có một roi”Tiêu Vu Uyên nhìn nữ hài tuyết trắng trên mông tất cả đều là vết roi, không có hứng thú. “Này tiên trước thiếu, lần sau cả vốn lẫn lời cùng nhau còn, lại đây quỳ.”“Là, chủ nhân” Trì Tố Tố xoay người, quỳ gối Tiêu Vu Uyên trước mặt.“Đệ tam điều Nô vυ" là thuộc về chủ nhân, chủ nhân yêu cầu khi cần thiết dâng raĐệ tứ điều Nô tao huyệt, tao c̠úc̠ Ꮒα là chủ nhân, ngứa khi không thể tự mình sơ giảiThứ năm điều Nô ở chủ nhân dạy dỗ khi muốn tự xưng tao hóa, xưng chính mình âʍ ɦộ vì tao âʍ ɦộThứ sáu điều Chủ nhân thần khởi thần tinh cần thiết bắn ở nô trong thân thểThứ bảy điều Dạy dỗ trong phòng mỗi loại vật phẩm nô đều phải phối hợp chủ nhân đều đến chơiThứ tám điều Chủ nhân mỗi cách bảy ngày liền sẽ mang nô tới dạy dỗ trong phòng dạy dỗ một ngày, nô cần thiết so chủ nhân sớm đếnThứ chín điều Ở dạy dỗ trong phòng nô cần thiết nghe theo chủ nhân hết thảy yêu chính là này chín điều, nô nhớ rõ bối xuống dưới, bằng không chủ nhân kiểm tra, sẽ không bối chính là sẽ có trừng phạt.”“Tốt, nô nhớ kỹ” Trì Tố Tố gật gật đầu, quỳ rạp trên mặt đất. Mông đã không đau, ấm áp ma, này roi hẳn là Tiêu Vu Uyên đặc chế sử dụng sau này nước thuốc phao quá.
truyện ngôn tình phạt đánh mông